“Vọng Nguyệt Hồ… quả là một nơi tốt.”
Mây đen lãng đãng nơi chân trời, hòn đảo giữa hồ chìm trong màn đêm, lầu đài xa xa đèn đuốc sáng trưng. Một lão nhân ăn vận như ngư ông đang đứng bên bờ, lặng lẽ ngắm nhìn, hồi lâu mới cất lời:
“Sự biến đổi này long trời lở đất, khiến ta không còn nhận ra nữa.”
Tiêu Nguyên Tư phía sau cúi đầu theo sát, không kìm được nhìn về mấy ngọn tuyết phong phương Bắc. Một tòa môn lầu sừng sững bên bờ bắc Vọng Nguyệt Hồ, vô cùng hoa lệ, lại thấy lưu quang xẹt qua chân trời, vị đan sư này cất lời: